Con Đường Tỉnh Thức: Một Câu Chuyện Về Nấu Món Lươn Sống

Đăng ngày: 10/06/2014 18:25
Được trích từ quyển Thiên San Hạ Hồng Liên Biến Địa Khai Câu chuyện đặc biệt của một cư sĩ đã đi vào tâm trí tôi: Đó là một doanh gia trẻ, lịch sự, có học vấn cao đến từ Vancouver. Mặc dù cha mẹ anh là Phật tử, nhưng anh không bao giờ cảm thấy có khuynh hướng nào về tôn giáo mặc dù vẫn giữ niềm khát vọng về tâm linh. Trớ trêu thay, chính lới dạy mà anh đã phản kháng và không bằng lòng nhất trong Phật giáo: Ăn chay - đã khiến anh chuyển đổi. Một tối nọ, khi chúng tôi ngồi quanh Sư Phụ, anh đã kể lại câu chuyện của mình. Anh là người sành ăn. Thích ăn thịt - những món thịt heo, thịt bò, thịt gà và hải sản thơm, ngon, nhiều hương vị nhất. Theo thời gian, “sự thèm muốn hương vị” này – theo cách gọi của anh, đã trở thành cái gì đó ám ảnh. Anh càng lúc càng ít hài lòng với thịt bán sẵn ở tiệm. Chỉ có những con vật vừa mới giết mới thỏa mãn khẩu vị của anh; và sự tìm kiếm cảm giác hương vị tươi ngon hơn nữa bắt đầu thôi thúc anh ta từng giờ từng phút khi thức. Anh chỉ mua tại các khu chợ thực phẩm tươi sống của khu người Hoa và những khu bến tàu ven biển ở Vancouver để mua ngay khi mới bắt trong ngày. Anh tham gia vào một câu lạc bộ những người sành ăn và làm bạn những người sành ăn, những người này luân phiên nhau tổ chức tiệc đãi những người khác. Một buổi tối, do thèm món lươn tươi sống, anh dừng lại ở một chợ trong khu người Hoa, mua hai con lươn sống và để chúng trong một cái thùng nhựa trắng to đằng sau xe. Trên đường lái xe về nhà, anh nghĩ về bữa ăn tuyệt vời với lươn vừa giết vài giây trước khi nấu hoặc thậm chí nấu lươn sống. Một cách vô thức, anh nhận thấy mình tăng vận tốc xe khi miệng ứa đầy nước miếng và tâm trí thì chạy trước đến bữa ăn tối. Anh xông vào cửa trước và đun sôi nước trên bếp, trong khi những con lươn vẫy bắn nước tung tóe trong chiếc thùng mở nắp trên sàn nhà. Trong khi gấp gáp để có hương vị ngon nhất, anh vô tình va vào cái thùng khi nước sốt thảo mộc vừa sôi. Những con lươn quằn quại và ngọ nguậy khắp sàn, dưới bàn, dưới bồn rửa. Anh không thể bắt được chúng, mỗi khi anh nắm được một con, nó liền trượt ra khỏi tay và trườn đi. Một chút sau, anh bò bằng tay và đầu gối trên khắp sàn bếp, trong bộ âu phục mặc đi làm, điên cuồng bò và nắm chụp rượt đuổi những con lươn thảm hại đang hoảng loạn. Rồi, khi anh bò quanh một góc phòng để đuổi theo một con lươn, anh đã nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong chiếc gương dài treo trong cánh cửa tủ mở. Anh kinh ngạc, khiếp sợ khi nhìn thấy hình ảnh của chính mình – đôi mắt hoang dại, đổ mồ hôi, khuôn mặt đỏ ửng, đang bực bội và thở hổn hển, gầm gừ như một con thú ăn thịt, đang trụ trên đôi chân sau để vồ con mồi! “Lạy Chúa!” anh nghĩ, “Mình chẳng khá hơn con vật chút nào! Mình chẳng có chút gì giống người - một con người văn minh gì cả. Mình đang trở thành thứ mà mình thèm muốn ăn, nhưng tệ hơn là đáng lẽ mình phải biết rõ hơn”. Anh sững sờ, gần như tê cứng bởi hình ảnh biến dạng trong gương, giống như tiến sĩ Jeckyl biến thành ông Hyde (*) vậy. Anh gần như không nhận ra chính mình và cảm thấy vô cùng xấu hổ và hối hận. Anh nói, “Vào lúc ấy, tôi quyết định trở thành người ăn chay và trở thành Phật tử. Đây là lý do tại sao hôm nay tôi đến tu viện của quý vị và sẽ tiếp tục đến. Tôi cuối cùng đã hiểu … thực sự hiểu được. Tôi chỉ mong rằng không quá trễ. Đây là câu chuyện có thật anh kể với chúng tôi.

Câu chuyện đặc biệt của một cư sĩ đã đi vào tâm trí tôi:

Đó là một doanh gia trẻ, lịch sự, có học vấn cao đến từ Vancouver. Mặc dù cha mẹ anh là Phật tử, nhưng anh không bao giờ cảm thấy có khuynh hướng nào về tôn giáo mặc dù vẫn giữ niềm khát vọng về tâm linh. Trớ trêu thay, chính lới dạy mà anh đã phản kháng và không bằng lòng nhất trong Phật giáo: Ăn chay -  đã khiến anh chuyển đổi. Một tối nọ, khi chúng tôi ngồi quanh Sư Phụ, anh đã kể lại câu chuyện của mình.

 

Anh là người sành ăn. Thích ăn thịt - những món thịt heo, thịt bò, thịt gà và hải sản thơm, ngon, nhiều hương vị nhất. Theo thời gian, “sự thèm muốn hương vị” này – theo cách gọi của anh, đã trở thành cái gì đó ám ảnh. Anh càng lúc càng ít hài lòng với thịt bán sẵn ở tiệm. Chỉ có những con vật vừa mới giết mới thỏa mãn khẩu vị của anh; và sự tìm kiếm cảm giác hương vị tươi ngon hơn nữa  bắt đầu thôi thúc anh ta từng giờ từng phút khi thức. Anh chỉ mua tại các khu chợ thực phẩm tươi sống của khu người Hoa và những khu bến tàu ven biển ở Vancouver để mua ngay khi mới bắt trong ngày. Anh tham gia vào một câu lạc bộ những người sành ăn và làm bạn những người sành ăn, những người này luân phiên nhau tổ chức tiệc đãi những người khác.

 

Một buổi tối, do thèm món lươn tươi sống, anh dừng lại ở một chợ trong khu người Hoa, mua hai con lươn sống và để chúng trong một cái thùng nhựa trắng to đằng sau xe. Trên đường lái xe về nhà, anh nghĩ về bữa ăn tuyệt vời với lươn vừa giết vài giây trước khi nấu hoặc thậm chí nấu lươn sống. Một cách vô thức, anh nhận thấy mình tăng vận tốc xe khi miệng ứa đầy nước miếng và tâm trí thì chạy trước đến bữa ăn tối. Anh xông vào cửa trước và đun sôi nước trên bếp, trong khi những con lươn vẫy bắn nước tung tóe trong chiếc thùng mở nắp trên sàn nhà. Trong khi gấp gáp để có hương vị ngon nhất, anh vô tình va vào cái thùng khi nước sốt thảo mộc vừa sôi. Những con lươn quằn quại và ngọ nguậy khắp sàn, dưới bàn, dưới bồn rửa. Anh không thể bắt được chúng, mỗi khi anh nắm được một con, nó liền trượt ra khỏi tay và trườn đi.

 

Một chút sau, anh bò bằng tay và đầu gối trên khắp sàn bếp, trong bộ âu phục mặc đi làm, điên cuồng bò và nắm chụp rượt đuổi những con lươn thảm hại đang hoảng loạn. Rồi, khi anh bò quanh một góc phòng để đuổi theo một con lươn, anh đã nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong chiếc gương dài treo trong cánh cửa tủ mở. Anh kinh ngạc, khiếp sợ khi nhìn thấy hình ảnh của chính mình – đôi mắt hoang dại, đổ mồ hôi, khuôn mặt đỏ ửng, đang bực bội và thở hổn hển, gầm gừ như một con thú ăn thịt, đang trụ trên đôi chân sau để vồ con mồi!

 

“Lạy Chúa!” anh nghĩ, “Mình chẳng khá hơn con vật chút nào! Mình chẳng có chút gì giống người - một con người văn minh gì cả. Mình đang trở thành thứ mà mình thèm muốn ăn, nhưng tệ hơn là đáng lẽ mình phải biết rõ hơn”. Anh sững sờ, gần như tê cứng bởi hình ảnh biến dạng trong gương, giống như tiến sĩ Jeckyl biến thành ông Hyde (*) vậy. Anh gần như không nhận ra chính mình và cảm thấy vô cùng xấu hổ và hối hận. Anh nói, “Vào lúc ấy, tôi quyết định trở thành người ăn chay và trở thành Phật tử. Đây là lý do tại sao hôm nay tôi đến tu viện của quý vị và sẽ tiếp tục đến. Tôi cuối cùng đã hiểu … thực sự hiểu được. Tôi chỉ mong rằng không quá trễ.

 

Đây là câu chuyện có thật anh kể với chúng tôi.

| Chia sẻ |
THẢO LUẬN  
Chưa có thảo luận nào

Tin cùng loại cũ hơn